Hãy làm việc Một trong bảy tội lỗi đáng chết ở thời Trung Cổ là sự lười biếng. Chúng ta quá lưu tâm đến bản thân mình và rất thường bị lẫn lộn giữa tri giác hạn chế của chúng ta và thực tế. Hầu hết họ cũng nhận rằng, chính miệng mình phát ra điều tiêu cực nhiều hơn điều tích cực.
Có hai sai lầm thông thường đưa chúng ta đến thất bại. Nền công nghệ hiện đại đặt chúng ta vào một lối sống ấn nút nấu ăn, rửa chén, xem chương trình ti-vi ưa thích, thậm chí tập thể dục cũng chỉ bằng một cái ấn nút. Người thành công chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ để tự hỏi liệu việc chúng ta đang làm có thực sự quan trọng nhất không.
Động lực nằm trong chính những suy tư ấy. Vì quá lo sợ thất bại nên chúng ta cố gắng đặt mình trong trạng thái quá an toàn đến nỗi ta chẳng bao giờ chấp nhận bất kì rủi ro nào. Không có gì sai trái khi có những cảm xúc đó sau một thất bại to lớn.
Chúng ta vẫn quen đổ lỗi cho những người khác. Tôi rất thắc mắc và muốn tìm hiểu xem sức lôi cuốn của anh nằm ở đâu mà anh đã làm được điều tuyệt với đó. Hàng ngàn năm trước, Khổng Tử có nói: Vinh quang vĩ đại nhất của chúng ta không phải là chẳng bao giờ thất bại mà ở chỗ chúng ta dám đứng dậy sau mỗi lần thất bại.
Tôi không bao giờ thức dậy mà không có ý tưởng nào trong đầu. Cậu bé phải chịu những đau đớn về thể xác suốt 11 năm và mất năm 14 tuổi, còn cha mẹ cậu không bao giờ quên được những mất mát tinh thần đó. Khi tôi dạy những khóa về giao tiếp, cả ở trung học lẫn đại học, tôi đã tiến hành một hoạt động rất đơn giản nhưng lại rất có tác dụng.
Mỗi người có một chiếc đồng hồ sinh học riêng. Nhà triết học Authur Schopenhauer từng có câu nói thật chí lý: Chúng ta ít khi nghĩ đến những điều chúng ta đã và đang có, mà chúng ta luôn tự đau khổ, dằn vặt về những điều chúng ta chưa có và muốn có. Einstein để lại một phát minh có giá trị nhất cho chúng ta, đó là: Vui đùa là một trong những cách hiệu quả nhất để đơn giản hóa những khó khăn và có được niềm vui trong cuộc sống.
Nhờ họ, chúng ta làm việc chăm chỉ hơn, hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, và cảm nhận cuộc sống trọn vẹn hơn. Như nhà thơ người Anh John Dryden đã nói hơn ba trăm năm trước: Đầu tiên , chúng ta tạo nên thói quen và sau đó chính thói quen thống trị và điều khiển chúng ta. Có nhiều người cho rằng người có tính kỉ luật luôn cứng nhắc và thiếu linh hoạt.
Tên của thầy là Ashbrook Lincoln, và dĩ nhiên, thầy kí tên mình là A. Tôi còn nhớ như in những bài giảng của thầy về tổng thống Lincoln. Viên đá đầu tiên và cần thiết nhất của nền tảng đó là sự trung thực.
Mọi lời nói của tôi lúc này đều không có ý nghĩa gì. Thật ra, biểu hiện và ngôn ngữ cơ thể của họ đã trả lời thay cho tất cả. Dù động lực có mạnh mẽ và mục tiêu có rõ ràng bao nhiêu thì ước mơ của bạn cũng khó trở thành hiện thực nếu không có sự nỗ lực hết mình, không đầu tư thời gian, công sức, hi sinh, và thậm chí cả những lần thất bại.
Còn em, em đã chọn việc đến lớp. Tôi tự hỏi liệu cô ta có gọi lại cho tôi chỉ để nói rằng người Inca sống ở Peru chứ không phải ở Bolivia. Tôi hỏi điều gì làm bà không thích tuân thủ luật.