Nói thì hay mà làm thì rất dở. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước. Chúng tôi đã chết rồi. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy.
Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm.
Còn tĩnh tâm mà viết. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy.
Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.
Theo một cách của riêng em. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái.
Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Bác vòng sang phía trái tôi. Viết là một lao động kỳ diệu.
Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này). Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.