Bài nói của ông trước công chúng không đầy năm phút nhưng nó khiến người ta nhớ hơn là bài nói dài hai giờ đồng hồ của Edward Everett. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn. Việc cô gái gọi điện cho chàng trai thì quá bình thường.
Khi đã vượt qua được nỗi sợ cái micro, tôi tự yêu cầu mình phải làm được hai việc: Thế là gần cuối chương trình, khi tôi nói lấp lửng về vấn đề này thì đùng một cái, Perrot nói rằng ông ta sẽ ra tranh cử tổng thống nếu được bỏ phiếu trên khắp 50 bang. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Có một người phụ nữ từ Toledo gọi điện đến và nói rằng: Trong đời tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ có dịp được nói chuyện với anh. Đi đâu anh ấy cũng hay muốn chụp chọt một cái gì đó. Cuomo biết rõ người nghe ông nói thuộc thành phần nào.
Và ít ai biết rằng Jack đã đi buôn từ hồi 14 tuổi. Vở này có anh bạn Jackie Gleason của tôi (vai Ralph) diễn chung với Audrey Meadows (vai Alice). Khán giả biết tôi cũng như họ, tôi đâu có biết phần cuối của bản tin kia là gì.
Họ chỉ cần tôi có mặt ở đó là đủ. Rồi vỗ vai Don nói rằng: Ồ, Don đấy à? Gặp cậu ở đây tớ mừng quá! Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không.
Có thể tôi không thích, nhưng nếu không biết thì tôi sẽ trở thành người lạc hậu. Anh có một câu nói nổi tiếng: Câu chuyện chưa bao giờ được viết thì không thể viết hay hơn. Nói cách khác, bạn nên trình bày cụ thể những ưu điểm của mình thay vì cứ đắp vào khoảng thời gian phỏng vấn ngắn ngủi bằng bản tường trình lý lịch.
Nhất là đừng để ký ức tràn về như một thác nước rồi thao thao bất tuyệt. Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị. Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng.
Nhưng khi chúng tôi nói chuyện về hiện tại thì không có gì khiến anh ấy thấy căng thẳng nữa. Stevenson có một giọng nói nghe cứng cỏi và một đôi mắt linh lợi. Tuyệt đối không nên thao thao bất tuyệt mà chẳng đoái hoài gì đến cảm nhận của người khác.
Một ngày nọ anh bạn Miami của tôi, Jim Bishop, đến chương trình Larry King Live với tư cách là một khách mời. Rồi Danny hỏi: Thưa chị, con trai của chị thích nhất bài hát nào? Người mẹ trả lời: Ca khúc Dena. Hãy thử chọn một cái tên khác hay hơn xem.
Nhưng cậu con trai ấy là một tay ăn chơi lêu lổng và chẳng có ý muốn học hành gì cả. Nhưng không phải ai cũng tốt bụng như thế. Stacey đã mời tôi là một trong năm người phát biểu tại lễ tang.