Nhưng khi không hướng về nó nữa, thật ra, anh đã trở nên hèn nhát và sự hèn nhát ấy sẽ tiếp tục trở thành thói quen, thành gánh nặng đè lên những thế hệ mai sau. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
Nhiều cái oan mà chán không thể mở miệng ra rửa được. Mà không xuyên sang tai bên kia. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.
Con người luôn biết sáng tạo. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Không gì tự nhiên mất đi. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Thôi, tôi trôi qua em rồi. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Lát sau, thằng em đi vào. Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện.
Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
Chỉ là những cái theo qui luật, cơ sở nào đó, sẽ đến. Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo. Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.