Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con… Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Dù mẹ không bay, không bay đâu. Bắt đầu khó nghĩ đây. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Dưới cái chân đế vuông đó lại là bốn cái chân nho nhỏ như cúc áo sơ mi, dày chừng gấp đôi.
Nhưng họ không cũ lắm. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại. Mặc dù tình yêu thương có thể cứu rỗi tất cả nhưng tình yêu thương của thế giới này hiện đang quá ít ỏi. Ta không phải là tên sát nhân.
Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở. Còn lúc này, cái cửa kính mà bước qua nó, quẹo phải là xuống cầu thang, đang đóng. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy.
What I fell what I know never shine through what Ive known Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Vừa lo lắng, vừa háo hức. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Ai cũng có chiếc ngai của mình trong một nơi không có vua. Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu.