Bansir - người đóng xe ngựa ở thành Babylon – đang hết sức chán nản. Nếu không có sự khôn ngoan này, vàng sẽ nhanh chóng vuột khỏi tay người sở hữu nó. - Họ cũng đẹp đẽ, mạnh khỏe như chúng ta.
Cho đến một ngày, ông hết sức vui mừng gặp lại Megiddo trên đường phố. - Cháu à, trong một năm qua, đã trả tiền hàng tháng cho bản thân cháu chưa? – Ông Algamish tươi cười đáp lại.
Lòng ham thích làm việc đã giúp ông thoát khỏi kiếp nô lệ. Tôi đã tha hồ cho tiền những kẻ ăn xin; đi sắm những đồ trang sức đắt tiền cho vợ tôi và mua những thứ mà tôi hằng mơ ước. Nếu cháu muốn có câu trả lời chính xác về cừu, thì hãy đi tìm người chăn cừu.
– Quan tể tướng trả lời – Nó không ở lâu trong những cái túi nhỏ bé của dân nghèo mà nhanh chóng chạy vào nằm yên trong hòm của những người giàu có. Bởi vì, bà thứ nhì tuy rất xinh đẹp, nhưng đang nhìn tôi một cách khinh bỉ tựa như tôi là một con giun đất. Anh đứng phắt dậy và nói:
- Arkad! Ông vừa nói những điều mà ta rất muốn nghe, nhưng ông có hết mình vì nghĩa cử cao đẹp này không? Ông có muốn truyền dạy sự hiểu biết của mình cho tất cả các thầy giáo trong vương quốc, để rồi mỗi thầy giáo sẽ truyền lại cho những người học trò khác, cho đến khi mọi thần dân trong vương quốc của chúng ta đều biết đến những bí quyết làm giàu của ông không? Nhà mẹ ruột của bà Sira tuy ở xa nhưng đi không quá một ngày đường. Vậy làm thế nào để cho vàng sinh lợi.
Điều này khiến tôi vô cùng hối tiếc và thầm trách mình thật thiếu khôn ngoan, ngoan cố không nghe lời khuyên đúng đắn của cha mình. Arkad không chỉ được mệnh danh là người giàu nhất ở thành Babylon, mà còn được mọi người ngưỡng mộ bởi tính tình hào phóng và cởi mở. Ông níu một người lại hỏi, người đó đáp:
– Tôi luôn cầu chúc bà được bình an và hạnh phúc. Trong khi, hai bà trẻ hơn thì cười mũi và xem tôi như một trò tiêu khiển. Ông Sharru Nada bỗng chú ý đến ba ông lão đang cày ruộng bên vệ đường.
Thật ra, vàng chỉ dành cho những người nào biết quy luật của nó và tôn trọng các quy luật đó. Những đồng tiền vàng va vào nhau tạo nên âm thanh lẻng xẻng và cái túi da nặng trĩu đang đong đưa qua lại ở thắt lưng khiến anh vô cùng thích thú. Vì thế, tôi đã không ngần ngại chi tiêu một cách hoang phí.
- Thưa ông Algamish! Ông là một người rất giàu có. Vào một ngày kia, Algamish, người cho vay tiền, đến yêu cầu tôi khắc một bản sao của điều luật thứ chín. - Không có ai hết sao? – Arkad hỏi lại.
- Con lấy tấm thẻ đất sét ra và cẩn thận đọc đi đọc lại nội dung của các quy luật vàng. Ông chôn túi tiền của mình ở một nơi được đánh dấu rất cẩn thận và ngày đêm thấp thỏm không biết liệu còn có ngày mình đào nó lên hay không. - Cậu đã làm gì mà không còn một hào, một cắc để trả cho tôi chứ?