Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Cũng không phải điệu cười sảng khoái rồi. Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác:
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Nên bạn bỏ qua như không.
Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ.
Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.