Quên sao được hình ảnh những đứa học trò tinh nghịch giành nhau xách cặp dùm tôi, những lời động viên tuy ngốc xít nhưng chứa đầy tình cảm trong những ngày đầu đi dạy đầy bở ngỡ của tôi hay những cú điện thoại nặc danh tràn ngập tiếng khúc khích. - Một chiếc lá nhỏ, hai cái đuôi xinh. Cuộc sống đừng bao giờ để mình phải hối tiếc điều gì.
Chíp im lặng, suy ngẫm lời nói của vị ni cô tốt bụng. Chúng ta cần sáng tạo vì chúng ta luôn có nhu cầu làm cho mọi việc trở Không khí mùa Tết năm nay lạnh hơn những năm trước, trước khi chở Bông sang nhà bà, mẹ Bông cẩn khoát chiếc áo len mới may cho Bông.
Nếu trao sự nhạy cảm cho người khác, bạn đổi được một nụ cười. Lấy hy vọng chuộc những trắc trở bạn sẽ lời được hạnh phúc. Hên là chuẩn bị sẵn hết, đúng là “thần cơ diệu tính”… Mà sao chẳng thấy trả lời, kỳ cục, một lời cám ơn cũng khó khăn đến vậy sao? Không lẽ cô ấy tuyệt tình đến thế?
tôi thì mạnh mẽ và hiếu động, trong khi chị ấy thì hiền và trầm tính hơn. - Con chỉ định qua nhờ bác ấy đóng lại cửa cho nhà mình thôi mà, vì con thấy tối nào bụi cũng bay vào mắt mẹ hết, nhất là lúc khuya mỗi khi mẹ ngồi khâu áo ấy. Cái giọng nói đó làm cô giật bắn mình, cố trấn an con tim đang đập loạn nhịp, Linh Vy quay lại.
Hãy cùng biến không khí buổi phỏng vấn trở thành một không khí lớp học thân thiệt và thoải mái, nơi cho bạn những bài học giá trị, giúp bạn tự tin hơn, để biết được mình đang có những gì, khai thác nó như thế nào và tự tin vào những gì mình đang có. Bạn hãy tạo cho căn phòng mình có không khí tuỳ theo sở thích. Vì đôi khi cái ta THÍCH nhưng làm người khác hok MUỐN nên ta phải MUỐN điều ta hok THÍCH.
Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi. - Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp. - Hồi đó rừng nhiều, ta chỉ cần đi 5 10 phút là có một khu rừng, nhưng dạo này công nghiệp phát triển, họ phá rừng lấy gỗ cả rồi nên phải đi xa như vậy.
Đi đến đầu hẻm bổng chị nghe có tiếng gọi – là bác Năm: “Lụa, chèn đét ơi, chờ mày từ sáng đến giờ, vợ chồng tao có nấu một nồi bánh chưng, nên mang biếu mẹ con mày một cặp ăn lấy thảo, năm mới phát tài nghen!”. “Tại sao mình lại phải sợ ba nhỉ, chẳng phải ba cũng rất thương và quan tâm đến mình sao?” – thoáng nghĩ, trong đầu Chip bỗng nẩy sinh một ý tưởng, cô quyết định viết cho ba một bức thư. Nhà tôi có hai chị em, tôi là út, còn chị tôi lớn hơn tôi hai tuổi.
Mang hạnh phúc đi bỏ vào ngân hàng, hằng tháng bạn lại lãi được nụ cười. Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắn Nước mắt ràng rụa, nghẹn ngào không nói ra lời, chị vội cám ơn rồi đi thẳng về nhà.
Nếu bạn bỏ viên đá đó trong túi, ta gọi đó là. Thời gian thấp thoáng thoi đưa, năm năm là một khoảng thời gian không quá ngắn, cũng không quá dài, nhưng cũng đủ để làm thay đổi nhiều thứ. Hôm nay, như thường lệ, đúng 6h sáng Chíp tỉnh ngủ, vệ sinh cá nhân, thay đồ, chào ba mẹ rồi đi bộ đến trường.
Trước ngày cô ra đi họ đã có một buổi “hẹn hò kỳ lạ”. Sự sáng tạo đòi hỏi có luyện tập. Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra.