Giống như ánh sáng một con đom đóm khác với một tia chớp vậy. Đôi mắt trố lên đầy háo hức, đôi tai chăm chú lắng nghe mọi âm thanh phát ra từ đài. Tôi lên sân khấu và nói trong vòng nửa tiếng.
Anh ấy đang quá run và hồi hộp. Cách đây mười phút người ta đã đặt cho tôi một cái tên mới. Người nào không hề mắc một lỗi nhỏ cũng chẳng thể tạo ra một thành tích vĩ đại.
Nhưng dẫu sao tôi cũng muốn nói rằng đây là một điều tốt đẹp cho các cầu thủ bóng chày. Cả một câu lạc bộ chật cứng người. Tên của tôi là Larry King, rất hân hạnh được làm quen với cô!
Sau khi tin đến tai thầy hiệu trưởng, tiến sĩ Irving Cohen, thầy đã gọi điện thoại đến nhà Moppo và dĩ nhiên số điện thoại này không liên lạc được. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Chỉ có mây, có gió, có mặt trời, có tôi và chiếc máy bay của tôi…
Tôi muốn khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ. Một cá tính hài hước luôn sôi nổi kể chuyện, nhất là khi nói về thời niên thiếu của anh ở Hoboken, New Jesey. Tôi đã nói tốt hơn và thành công hơn trong suốt buổi tối hôm đó.
Cố lên nào Larry! Và tôi chợt nghĩ ra một ý. Nhưng thật ra đó cũng không phải là một bài diễn văn. Một bản tình ca êm đềm, một giai điệu lãng mạn dành cho những trái tim nhạy cảm.
Hãy nghĩ đến nó như một điều thú vị mà cuộc sống mang lại một nghệ thuật với vô vàn bí ẩn chưa ai khám phá hết. Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán. Những người đồng trang lứa tôi lẫn người đứng tuổi đều biết và thích bài này.
Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa. Ngừng lại một vài giây, Herb cúi đầu mềm mỏng: Chúng em biết chúng em có lỗi, xin thầy tha thứ cho chúng em. • Họ luôn nhìn mọi việc với một quan điểm mới, một khía cạnh mới.
Thật không còn lời nào để nói! Tôi hoàn toàn bị sốc và tràn trề thất vọng! Thất vọng cho khán giả của tôi, những người đã xem Mitchum là thần tượng. Những tiếng cười sẽ phá tan bầu không khí ngột ngạt căng thẳng ở những cuộc họp. Hai mươi phút nhé! Sau đó là tới phần của Sergio.
Và phải nói về nó một cách thật tự nhiên. Nếu ai hỏi bạn câu này thì bạn sẽ làm gì? Cố gắng nghĩ đến một cái tên. Và thật tuyệt nếu bạn đang sống một mình, bạn có thể nói vô tư, nói sảng khoái… bất cứ lúc nào! Thỉnh thoảng tôi cũng hay làm như vậy.