Và anh đã đủ dũng cảm để nói rằng: Anh yêu em. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.
Mẹ: Thôi, nhà em không nuôi đâu ạ. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Chứ trước đây thì um nhà rồi. Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.
Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện. Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không.
Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.
Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Mấy con hổ cũng thế.
Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II.
Làm một bài thơ dở để được khen. Khi con người sinh ra thì xã hội đã hình thành. Tôi dẫn ông anh ra chỗ chải đầu.