Phím Ses

Dâng vợ cho khách hàng để bán được hàng

  • #1
  • #2
  • #3
  • Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.

    Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Tôi ủng hộ cái đúng.

    Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.

    Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.

    Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi.

    Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.

    Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Dường càng thương, càng suy nghĩ về chuyện mệt mỏi của bác, của mẹ, của bố, của thằng em… càng đau nữa, càng bệnh nữa.

    Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi. Bắt đầu khó nghĩ đây. Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.

    Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt. Tóm lại là không được bi quan. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.

    Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap