Chứ trước đây thì um nhà rồi. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Không hẳn là chúng ta thích nói dối, cũng không chắc là thích đùa. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu. Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.
Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Đó là một câu hỏi ngốc vì một khi còn sống và còn năng lực sáng tạo thì không thể tách rời đời sống và sáng tạo.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Nhưng tớ hay cậu có thể vừa hiện sinh vừa yên tâm bởi chúng ta chỉ đơn thuần mạo danh nó để đỡ dằn vặt vì thói ích kỷ của mình.
Tôi nghĩ, những người sáng tạo cũng cần khỏe mạnh. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Làm ơn nhanh nhanh cho. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường.
Nhưng mà này không được bi quan. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó. Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.
Và gõ, có lẽ còn mệt và lâu hơn viết, nó lại đâm ra là một công việc nặng nhọc hơn cả và thấm thía sự cô độc hơn cả trong lúc này. Không chắc tại số phận. Cảm giác như không thể lành lại được.