Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Mấy con hổ cũng thế. Chạy đi mua thì không có hứng.
Để vớt vát chút kiêu hãnh, họ dễ hành hạ, dúi đầu những người còn cùng cực hơn. Tôi không thích mèo. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Nếu bạn nhớ không nhầm thì giấc mơ vừa rồi có đến bốn, năm tầng. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Đừng thuyết giáo vô ích.
Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy. Đó là mong muốn của cá nhân bạn. Bác gái: Bác là bác lo lắm, gọi điện khắp nơi không thấy con.
Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa. Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.
Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Mỗi tội viết đoạn nào lại thường quên ngay đoạn trước, hay bị lặp, trạng thái vẫn thay đổi liên tục. Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.
Cái gì đời lấy đi, cứ để đời lấy đi. Bác hỏi: Sao con không đi học. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Và dễ sống hơn một chút. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Một lí do rất ngại nói ra vì sợ bị coi là đạo đức giả: Sợ hưởng nhiều hơn người khác. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào. Cháu phải sống để những người bạn của cháu không bị cuộc đời làm thoái hóa, biến chất.