Nào "lấy làm quý hóa lắm", nào "mang ơn ông vô cùng"). Và cứ mỗi ngày mỗi tiến như vậy. Phải đọc lại kỹ lưỡng một lần nữa.
Ông Chamberlain tới, được Tổng thống tiếp đãi niềm nở vui vẻ lắm, gọi tên và chào hỏi, tỏ rằng được ông Chamberlain tới chỉ những bộ phận xe cho ông, ông hoan hỉ vô cùng. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Đành rằng bà vẫn luôn luôn là Hoàng hậu nước Pháp.
Bây giờ tôi đánh quần với thằng cha mà hồi trước chưa trông thấy tôi, y đã nhe nanh ra chỉ chực cắn. Carnegie bèn đề xướng với Pullman hợp hai công ty lại làm một, dùng những lời quyến rũ vạch rõ những lợi chung của sự kết liên đó. Tôi không biết đánh! Không biết chút chi hết.
Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được? Đáp lại tình đó, ông tìm hết cách làm đẹp lòng bà. Trong nhiều trường hợp, một bài như vậy cần lắm.
Hết thảy những kẻ thất bại đều thuộc hạng người đó". Mỗi năm một lần, tôi mướn một phòng khiêu vũ tại một khách sạn lớn ở Nữu Ước để diễn thuyết. Bạn hãy in sâu vào óc hình dung nhân vật có tài năng, trung tin và hữu ích mà bạn muốn trở nên rồi mỗi giờ trôi qua, sức tưởng tượng sẽ lần lần thay đổi bạn cho tới khi thành hẳn nhân vật đó.
Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Tôi lại thăm ông Doe, người mướn nhà và nói với ông ta: 000 đồng mà ông chưa thâu được và cũng không bao giờ thân được vì con nợ không sao trả nổi.
Đã bốn năm rồi, ông ta kiếm cách bán bánh cho một khách sạn nọ ở Nữu Ước. Đừng chỉ cho người ta thấy rằng người ta lầm lộn, đừng làm cho người ta tức giận, trái lại phải biết khôn khéo. Bạn muốn người ta thừa nhận tài năng của bạn.
Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Hỡi sĩ tốt, mục đích của chúng ta là Địa Trung Hải". Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ.
Khi tên Booth hạ sát ông bằng một viên đạn, ông không hay rằng người ta mới bắn ông, nhưng trong 23 năm trời, gần như mỗi ngày, ông được nếm "những trái cây chua chát của một duyên nợ đau khổ" như lời ông Herdon, người bạn ông đã nói. Phương pháp thuần hóa tội nhân của ông đã có những kết quả dị thường. Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư? ích lợi gì đâu? Người đó cũng như tôi, chỉ quan tâm tới điều họ muốn thôi.
"Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng". Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta? Biết bao người trong bọn chúng ta, không dám lớn tiếng với một khách hàng, một bạn đồng nghiệp, mà cho sự réo vợ một cách hách dịch tàn nhẫn là một điều tự nhiên. Muốn cho một người theo ý ta, thì trước hết ta phải làm cho người đó tin rằng ta là một bạn thân thiết thành thật của họ đã.