Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Tôi thì cất lại trong đầu. Và biết rằng mình biết ít thế nào.
Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Trông cậu buồn cười quá. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. cả đời tôi phải đóng vai không phải thiên tài đóng vai thiên tài. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Hoặc đôi lúc viện đến nó để xoa dịu những vết thương.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Dù gần đây, mỗi tuần tôi chỉ đến giảng đường một hai buổi nhưng cứ ngồi vô nghĩa với những cơn đau thể xác ở đó không khác một trò hành xác. Và còn nhiều lí do khác.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Dù lúc này mắt không có nước. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Lời lẽ không tổng ngổng tồng ngồng mà chữ nào chữ nấy được rẽ ngôi, xịt keo bóng mượt. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Hoặc về sau mới lí giải được.