000 , cô đáp lại rằng vì đó là hiện tại cô chỉ kiếm được 250. Hồi trẻ, Winson không bao giờ thích học ở trường học. Nhiều người không nhận rằng các công việc tuyệt vời đem lại 5.
“Hãy cùng tồn tại với tôi! Điều tốt nhất là vẫn còn tồn tại”. Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”. Dường như vì một lí do nào đó mà người ta không hiểu được ý nghĩa thực sự của câu : “Gieo nhân gì gặp quả ấy”.
Bà không sống trong sự chăm sóc của cha mẹ mà lớn lên trong tình thương của ông bà. Nhưng tôi e rằng chính điều chúng ta biết mới là một bài học lớn. Về điểm này, tôi muốn chia sẻ cùng bạn rằng, mọt kết quả có thể đến từ nhiều nguyên nhân khác nhau mà ta đã “gieo” trồng trong những lần khác nhau trong đời.
Phải chăng đó là cách mà ta thực hiện để sống hết cuộc đời mình? Có lẽ ta nên xem lại những gì Helen Keller đã phát biểu: “Cuộc sống vừa là một cuộc mạo hiểm táo bạo, vừa chẳng là gì cả”. Một năm sau, bà có thai một lần nữa và lần này là một bé trai. Đi học ở Swatow, Trung Quốc và trở về Bangkok năm 17 tuổi.
Lẽ ra cô từ bỏ giấc mơ của mình để trở thành một luật sư. Lúc ấy bà nhận ra rằng không thể sống chỉ với tình yêu khi hai vợ chồng dọn đến một túp lều với một phòng ngủ không có cửa sổ, còn nhà vệ sinh không có cửa lại nằm ngay cạnh bên giường ngủ! Sau đó, bà nài nỉ dì và được chuyển đến ở một trong những căn hộ trống của dì. Mồ côi cả cha lẫn mẹ, hai người anh trai của bà được gửi sang Ấn Độ, còn bà và người em được gửi đến một trường dòng nội trú miễn phí.
Nhiều tin đồn đến tai tôi rằng nhiều người bị giết, có cả phụ nữ và trẻ em vô tội…. Quan sát họ trên cao, quan sát họ ở đằng xa, họ chỉ là những cái chấm đen nhỏ xíu. “Việc cho đòi hỏi ta phải co tấm lòng thực sự vì tất cả những gì bạn có thể thấy trước tiên chính là mình đang hy sinh.
Hãy cho là bạn không thể thất bại. Đó là một số tiền lớn khi ấy. Vì không sẵn sàng để bắt đầu lại bất cứ điều gì, tôi sang Úc nghỉ mát, trước hết là để trốn chạy thất bại của mình, đồng thời cũng để cân nhắc xem đâu là nơi thích hợp để di cư.
Toi muốn kể cho bạn nghe một câu chuyện. Lần nói chuyện đầu tiên trên bục của ông không quá 5 phút. Tôi được đặt vào một khu vực thị trường khác hẳn.
Suốt thời gian đó, ông được biết được dưới cái tên Nguyễn Ái Quốc. “Rất nhiều tài năng bị bỏ qua vì thiếu một chút can đảm. Chỉ cho đến năm 1937, khi cha mẹ ông chuyển đến vùng Mokpo trên đất liền, ông mới được đi học ở trường.
Hầu hết mọi người không có thời gian để nghĩ về chúng ta! Một cuộc nhiên cứu trong thời gian gẩn đây, đã cho thấy: 93% vấn đề thật ra không có thật. Vấn đề bây giờ là họ không có cửa hàng! Để bắt kịp sự tăng vọt của giá cả thị trường sau ngày giải phóng, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu lại từ đầu, lần này là ở ku phó buôn bán Manila. Bánh pizza của bà được nổi tiếng ở BăngKok đến nỗi,người ta gọi bà là “quý bà pizza”.