Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Bạn không muốn cãi lại. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Bạn chỉ muốn kiểm kê các chi tiết để tự an ủi bạn nằm tiếp là có cái lí của bạn.
Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng.
Bạn muốn nhìn thấy năng lực thực sự của họ được phát huy, họ được nâng cấp nhận thức và có những điều tâm huyết để đeo đuổi. Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm. Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Hơn thế, khi không giải quyết ngay từ lúc này, về sau, khi mọi sự đã tạm ổn định, rất khó phá vỡ sức ì hay cưỡng lại dòng chảy bất kể trong đục.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây.