Và nếu vợ sung sướng thì đáp lại, chồng cũng đáp lại được vợ làm sung sướng". Người bán hàng làm bộ coi đứa bé như một người quan trọng, hỏi: "Cậu muốn mua chi?". Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó.
Cha mới lén vào phòng con. Kết quả tốt hơn vô cùng. Đàn ông bao giờ cũng muốn lánh mặt một người đàn bà gắt gỏng.
áp dụng những quy tắc trong đó và bạn sẽ thấy những kết quả phi thường. Bà ta mời chúng tôi đi coi chuồng gà. Mà bạn tưởng mỗi lần ông đều có tin quan hệ cần cho bà cụ biết sao? Không! Ông chỉ muốn tỏ cho bà cụ biết rằng lúc nào ông cũng nhớ tới mẹ, cũng chỉ tìm cách làm vui lòng mẹ, và hạnh phúc với sức khỏe của cụ vô cùng quan trọng đối với ông.
Tôi bảo họ: "Trước hết, tôi hoàn toàn đồng ý ông. Trong xã giao cũng vậy. Tôi biết một người đã làm giám đốc một công ty bảo hiểm lớn từ 15 năm rồi.
tôi lỡ xe điện sáng nay. Nếu tôi theo sự xúc động tự nhiên trong lòng mà chạy tới kiếm ông ta, la lên: "Cái gì lạ lùng vậy? Tự nhiên ông tăng tiền mướn lên 300 phần trăm khi ông biết chắc rằng tôi đã quảng cáo rồi, đã in vé rồi? Ba trăm phần trăm! Kỳ cục không? Điên rồi mà! Không khi nào tôi chịu giá đó đâu!". Tổng thống Roosevelt còn làm như vậy, còn phần đông chúng ta, ra sao? Chúng ta khi được giới thiệu với một người lạ nói chuyện với họ một lát, rồi khi từ biệt không nhớ tên người ta để mà chào nữa.
Họ đưa ra một nhân vật khác mà tôi không ưa lắm. Anh thử chơi đi, anh sẽ mau biết lắm". Như tôi đã nói, lúc mới cưới, cuộc tình duyên đó thiệt đẹp đẽ, vậy mà 48 năm sau, ông Tolstoi đến nỗi hễ trông thấy mặt bà là chịu không nổi.
Phương pháp đó có nên thi hành trong những giao thiệp về thương mãi không? Thì đây, ta hãy xét tới trường hợp của ông Henry G. Tan giờ học, cậu phải kiếm tiền bằng cách lau cửa kính một tiệm bánh mì và lượm những cục than vụn mà những xe chở than để rớt trên đường. Tolstoi là một văn sĩ nổi danh nhất hoàn cầu.
Hôm đó vào năm 1915. Chị ta nói: "Tôi sắp được sang trọng" và cám ơn tôi. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém.
Sau cùng, ông hỏi: "Công ty mới đó sẽ đặt tên chi?". Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân. Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ.
Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Không có thì giờ học, nhưng có một thiên tài trời cho riêng dân ái Nhĩ Lan là bẩm sinh đã biết nghệ thuật làm cho người khác thương mình. Và chị xứng đáng thiệt.