Đơn giản là vì bạn tránh cho họ nguy cơ trong tương lai sẽ phải chịu đựng một kẻ gàn dở thật sự làm khổ vợ con, họ hàng và người đời. Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Bác đã ra tay thì bật dậy nào.
Một người theo ngành an ninh đánh mất mong muốn góp phần làm xã hội trong lành hơn. Cũng có thể không, người đời thờ ơ lắm, chỉ để ý đến những gì mang tính kích động mà thôi. Đó là một thực tế mà kẻ thiếu thực tế này nghĩ đến…
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.
Có bon chen bẩn, ác. Mọi thứ đều không mới. Hôm trước trốn mẹ đá chơi một trận mà chân còn tập tễnh đến hôm nay.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Một cái gì đó kinh điển. Ngại nói là ta mất xe.
Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác.
Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại.
Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Hy vọng có thể hâm nóng lại.