Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Nhưng cũng thông cảm với ông ta. Cái bệnh thơ nó loạn lắm.
Đứng dậy tại chỗ, uốn éo nhún nhảy theo điệu nhạc trong máy vi tính, đơ đỡ. Cái vực của sự hỗn độn. Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua…
Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Con người luôn biết sáng tạo. Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Tất cả đều không sâu đậm. Đừng thuyết giáo vô ích.
Luôn cảm thấy bị khinh bỉ khi mọi người nhìn. Bạn thích bác trai và sự hoà hợp của hai người ở những thời điểm như thế. Những lúc nàng nhìn vào mắt ta, nàng nhìn mãi nhìn mãi mà không chịu quay đi.
Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.