Tôi để họ hơi lo, một chút thôi, để họ có một chút hạnh phúc tìm kiếm. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Ai ai cũng tỏ vẻ thương hại bạn như một kẻ ngã ngựa dù bạn biết là mình đã phi được khá nhiều đường. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.
Rồi lại đây ngủ bên em. Tội bác quá, bệnh nhân này quả khó chữa. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Và lòng quả thấy băn khoăn thì hãy cho bà ấy tiền hoặc đến tận nhà thăm hỏi. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi. Ngập ngừng vuốt ve sống mũi.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Con nói chuyện với bác này.
Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Ta thấy đã đủ ớn rồi. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức.
Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng. Ôi! Những tiếng còi xe.
Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp. Cái bút này vỏ kín như bưng.