Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Ăn sáng xong, bạn ra trông hàng giúp bác một chút trước khi về. Trên đường về, bác tôi bảo: Đấy, con thấy không.
Liên miên liên miên đục vào óc. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Nhu cầu của bạn không cao.
Với họ, viết không có tị ti nào là học. Không chung chung như những nhà mị dân. Ta không thích nổi cáu.
Kẻ bất tài sẽ khóc lóc, than thở. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Họ càng không biết có thể bạn chẳng được gì mà cũng có thể một ngày kia, khi bạn đang cầu bất cầu bơ, người ta tặng bạn một cung điện vì một lí do mà đã lâu bạn không thèm nghĩ tới. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Nhưng như thế chưa đủ. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.
Cái thùng rác lở loét hơn. Con nói chuyện với bác này. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Thật ra, một ngày của bạn không dài.
Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Ta cũng được đi câu.
Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại.