Tôi bảo: "Này, anh Emile. Và sau vô số kinh nghiệm, tôi nhận rằng cách hay nhất để thắng một cuộc tranh biện là tránh hẳn nó đi. Chông tôi đã bị người ta phản.
Mới rồi, tôi gởi một tờ phỏng vấn có nhiều câu hỏi cho 1. "Tôi hiểu tại sao trong hàng năm trời, tôi đã thất bại. ở vào địa vị ông, có lẽ tôi cũng hành động như ông.
Tôi suy nghĩ và hai ngày sau tôi lại tìm người đó, và nói: Ông ta cầm một lọ rồi tới lọ khác, đọc miếng giấy; hỏi tôi vài câu rồi chúng tôi trò chuyện thân mật. Nhưng càng thổi mạnh thì lão già càng bó chặt áo vào mình.
Lần sau, có nói chuyện với ai, xin bạn nhớ tới điều đó. Đời của ông là một bi kịch, mà như vậy chỉ do hôn nhân của ông. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật".
Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy". Bà Abbott, nếu vụng xử, ắt đã nói: "Này, mình, bài đó tệ quá. bình tĩnh lại lần lần và khi tôi ngưng, ông bảo tôi: "Được.
Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy. Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống. Ông khuyên tôi nhiều điều rất quý về cách giữ gìn khu vườn nhỏ của tôi.
Văn sĩ Lelend Foster Wood cũng nói gần đúng như vậy: "Muốn có hạnh phúc trong gia đình, kiếm một người bạn trăm năm lý tưởng không cần mấy, mà cần thứ nhất là phải chính mình là một người bạn trăm năm lý tưởng đã". Chân lý đó đúng khi bạn viết tiểu thuyết cho độc giả coi. Khi tôi tới Philadelphie, tôi kêu điện thoại liền và nói với bà đại loại như sau này: "Tôi kính chào bà.
Tất cả những người am hiểu vấn đề đều đồng thanh nhận rằng cần phải có sự hòa hợp trong lúc ái ân. Mới đầu, hạnh phúc của ông bà đầy đủ quá, hoàn toàn quá, đến nỗi có khi cả hai đều quỳ gối, cầu xin Thượng đế gìn giữ họ trong cảnh thần tiên đó. Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ.
Chúng ta không ai muốn làm việc một cách bất đắc dĩ, mà muốn rằng công việc của ta hợp với ý nguyện và sở thích của ta. Trong thời gian đó, bà kêu điện thoại hỏi một người chủ cũ về hạnh kiểm của chị ta. Tôi có thuật lạ là biết dùng lời lẽ ôn tồn và những lời khen thành thật".
Má nó dắt nó tới tiệm lớn, đưa mắt làm hiệu với người bán hàng và nói: "Đây, cậu này muốn mua đồ đây". Riêng tôi, tôi đã phải phấn đấu trong một phần ba thế kỷ trước khi thấy ló ra ánh sáng của chân lý này; "Dù người ta có lỗi nặng tới đâu, thì trong 100 lần, có tới 99 lần người ta cũng tự cho là vô tội". Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác.