Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Chúng sẽ cắt đứt giấc ngủ của bạn. Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.
Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Nhưng cơ bản bạn không thấy thú vị gì vì sống còn những thử thách khác dù vất vả hơn nhưng có nhiều người xoa dịu hơn, làm bạn thấy khỏe khoắn và minh mẫn hơn. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Bạn muốn về nhà viết quá. Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…
Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Ngôn từ không có gì mới. Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Mở tủ ra, thay quần áo. Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.
Và tiếp tục động não để vờn mình một cách thi vị nhất. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn.
Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Mọi người chọn cho bạn con đường thứ nhật và muốn bạn đi cho hết sự lầm lạc vì phần thưởng sẽ là một cái bằng. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy.