Một cuộc nghiên cứu 15. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới". Eberly trả lời các bạn.
Rồi ông đưa kính và hình cho bà nọ. Một trong những tình trạng ghê gớm nhất của đời sống bây giờ là một nửa số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương là những người mắc bệnh thần kinh hay loạn óc. Chuyện đó xảy ra 18 năm trước.
Tập thể thao, làm việc nặng nhọc cho thiệt mệt, tới nỗi không sao chống lại được giấc ngủ nữa. Lời dạy của cô tôi thật chí lý, vì làm thế nào đi nữa rồi cũng bị chỉ trích. Nếu ông ta là một ông thánh, thì chắc chắn đã chẳng lấy bà.
Sau ông giúp việc trong thư viện, để nuôi một gia đình 7 người. Tôi khuyên vậy là vì họ thường chỉ bận óc với ý nghĩ: "Làm sao cho người khác bực mình được?". Ta thiệt khó thắng vì chúng ngự trị ngay trong thâm tâm ta, nhưng ta phải thắng, vì thắng mới có thể SỐNG được.
Nhận một cái nút khác và đóng kín cửa sắt của tương lai lại, cái tương lai nó chưa sinh. Hàng triệu người như cô Alice; bạn dễ thường cũng là một trong những người ấy đấy. Ông làm thế nào để sống lâu như vậy? Trước hết, cố nhiên là ông thừa hưởng của tổ tiên sự trường thọ cũng như những người khác thừa hưởng một đặc điểm về thể chất của ông cha.
Tôi lo lắng quá, mỗi ngày một thất vọng thêm, không biết phải làm sao đây. Ông khoa trưởng Hawkers ở trường Đại học Columbia nói với tôi ông lấy bài ca Ngỗng mẹ sau này làm châm ngôn. Lời lẽ của lão nghe đáng bực thật, nhưng mình cũng phải cảm ơn lão.
Trái lại, người khôn ngoan, khi thấy mình chỉ được vỏn vẹn một trái chanh nhỏ, sẽ tự nhủ: "Lần thất bại này dạy ta nhiều nhiều hay lắm đấy. Bạn nên nhớ rằng ưu phiền tàn phá sức khoẻ của bạn. Từ hai năm, tôi làm chủ một ngôi nhà hàng tạp hoá nhỏ, nhưng sự buôn bán không được phát đạt.
Cảm xúc này xô đẩy cảm xúc kia đi và sự phát giác gỉan dị ấy đã giúp các y sĩ chuyên trị bệnh thần kinh trong quân đội làm được việc phi thường, hồi chiến tranh vừa rồi. (Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết). Lời chê đó, đối với chúng ta có thể là rất bình thường, như trẻ con nhớ rất kỹ.
Thường thường mỗi tuần tôi đi xe ô tô buýt từ nhà đến San Francisco để mua bán lặt vặt. Trời cho ta tài năng nào thì tận dụng tài năng đó. Nghĩa là một trăm phần mới có một phần là kiếm được 10.
Vì chẳng may, đời lại không giản dị thế đâu. Hay là trường hợp của Robert Falcon Scott và bạn đồng hành. Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết.