Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Thế là cứ nằm cho ý nghĩ tràn lên, dâng ngập người. Ông anh cũng làm theo.
Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Thế là dường như nó cáu, nó kêu gào to hơn.
Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Ngồi nghe giảng và chép bài.
Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Mân mê hoài cuốn anbum.
Những đòn tâm lí chỉ làm cảm xúc của tôi thêm khô khan và chán ngán. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy. Hy vọng khách đến Sea Games vẫn còn được tận hưởng mùi hoa sữa có gì đó mang tính tượng trưng rất sâu xa cho người Việt.
Nơi mà tôi chưa đến một mình bao giờ. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó.
Hôm nay chị bạn ra viện. Để làm một cái gì đó mà nếu nó thành công, nó mới có thể làm người ta chịu hiểu. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.