Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì. Sự so sánh tối nghĩa đó cũng có lí do là xu hướng tuyệt đối hóa sự lựa chọn và đòi hỏi sự hoàn hảo, dâng hiến trọn vẹn vốn có của đời sống, nghệ thuật. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn. Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Chả phải bổn phận gì.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Chẳng có cái gì đập. Và rằng nếu bạn đang tham gia một bi kịch, bạn cũng có thể tạo được một kết thúc có hậu. Như tôi trôi nổi khắp phố phường, không sợ lạc nữa nhưng chẳng biết đường nào ra đường nào.
Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ. Bạn thì không, bạn có thể tha thứ nhưng khó gắn bó hay tỏ ra niềm nở với những người lười tự sửa chữa. Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Đó là một niềm an ủi. Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Cả món tinh thần cũng thế.