Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.
Ta không phải là tên sát nhân. Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Biết chỉ để biết mà thôi. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.
Hôm qua tao nóng quá. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn… Con sông trước mặt thật xanh và êm.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Sea Games này nhà tôi cũng định đi xem với nhau.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Và tôi sẽ cùng thế hệ tiếp nối phê bình và tháo gỡ.