Tình thế bề ngoài của tôi cũng như trong những tuần thất bại trước, nhưng trong thâm tâm tôi có một sự thay đổi quan hệ. Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi. Lựa một nhà chuyên môn có đủ sách để kiếm tài liệu về các nghề nghiệp trước khi khuyên bạn.
Tôi phải làm lụng khổ nhọc mười giờ một ngày trên cánh đồng lúa và trong kho cỏ khô ở Misssouri - làm tới nỗi chỉ mong mỗi một điều là sao cho thân thể hết mỏi nhừ, hết nhức nhối mà thôi. Nếu hoàn toàn thiếu nó, tinh thần tất sụp đổ". Vậy thì phải làm sao? Phải tập phân tích theo ba giai đoạn căn bản sau đây:
Vậy thì lo nghĩ về tương lai làm gì?". Bà lo lắng, cáu kỉnh để rồi, sau đó ít lâu, mắt bà lúc đó mờ hẳn. Phản ứng đó rất tự nhiên, không có chi kiểm sát được".
Không còn phải suy nghĩ gì cả. Hồi nhỏ, xứ tôi đã phải thấy cảnh lụt: nước sông tràn ngập ruộng nương, tàn phá mọi vật. Nhưng mỗi lần nói trước đám đông, tôi can đảm được thêm một chút.
Trong khi nghiên cứu sử, tiểu sử và đời sống những anh hùng vãng và hiện tại, đã từng chịu những thử thách chua cay, tôi thường kinh ngạc và cảm phục tài phi thường của họ để diệt ưu tư và làm lại một cuộc đời xán lạn. Sau cùng tội nhân thấy khổ sở như búa đập vào đầu và hoá điên. Vậy mà khi chuyện ấy xảy ra bà chưa biết gì về đời hết, ngoài bệnh tật, lo lắng và sầu thảm.
Bạn có thể đóng góp những số tiền nhỏ để bảo hiểm về mọi thứ tai nạn được. Không thể như vậy được. Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi.
Người đó làm nghề buôn đường. Bà đau tim thiệt không? Thiệt. Ông tóm tắt hết những điều đó trong câu này: "Có muốn khổn khổ thì cứ phí công tự hỏi xem mình sướng hay khổ".
Gaynor là một người như vậy. Lệnh rằng tôi phải coi một bọn năm người khiêng chất nổ vào khoang thứ năm trong chiếc tàu của chúng tôi. Đã 20 năm rồi chúng tôi bán dâu hộp cho những hãng nước đá.
Phải là một người thông minh, một nhà mô phạm như ông mới có thể xử sự như vậy. Cho nên tôi nhứt quyết sáng hôm sau, việc đầu tiên là lại kiếm ông luật sư. Trong chiến tranh vừa qua, hàng triệu binh sĩ kinh hoảng đã phải lựa một trong hai đường này: chịu nhận một tình thế không thay đổi được hay là ưu tư để rồi chết.
Chỉ một việc chép sự kiện lên giấy và đặt vấn đề một cách rõ ràng cũng đã giúp ta đi được một quãng đường dài tới một sự quyết định hợp lý rồi. Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được. Mùa xuân năm 1938, tôi đến bán ở gần Versailles [7].