Thế là bạn quên nó đâu có quyền gì mà cấm bạn chọn cả hai hoặc chả lựa chọn gì cả. Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Hoặc về sau mới lí giải được. Cô ta có lỡ đọc phải cũng đừng nhầm là mình. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.
Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi:
Sức khỏe phải tự mình giữ. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Con nó thì sinh ra trong đó.
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Chẳng biết còn mấy dịp thế này. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.
Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Có người quay lưng lại ngắm hoa.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn.
Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay. Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không.