Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Ông đã quên những lạc thú ấy. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Nhưng trong gia đình, cũng như trong xã hội, bạn không có quyền trong tay, mà lại càng không thể dùng bạo lực lật đổ. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám).
Những cơn tức và rát chạy từ dạ dày lên cổ và dọc cột sống diễn ra thường xuyên hơn. Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Dù không phân biệt rành mạch được tiếng nào là của chim trên cây ngoài trời và chim trong lồng.
Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời. Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.
Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ. Cười vui cho dễ sống. Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình.
Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi. Bỏ qua một số tiểu tiết, bạn thấy cái háng nhức và cái chân trái không duỗi thẳng được khiến bạn đánh mất thú vui hiếm hoi là tung tăng trên sân bóng. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó.
Cứ thế, nhà văn viết, bỏ qua tất cả những lời phê bình. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân.
Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Biết chỉ để biết mà thôi. Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được.
Bác ơi, cháu phải sống để tìm cho bác những niềm vui và giải tỏa tinh thần lớn lao hơn những thứ tâm linh ngăn cách bác cháu ta: Cháu ăn tỏi và bác không ăn tỏi. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.