Tôi đang ám chỉ sự thoải mái mà chúng ta liên hệ hay tôi sẽ nói, đừng liên hệ với tên của một người. Điều thứ ba: Trước khi viết ra và sắp xếp các thông tin muốn truyền đạt, bạn cần biết rằng người nghe sẽ chỉ nhớ những điều sau: Chúng ta lấy nghĩa của từ “acrophobia” – sự sợ độ cao - rồi kết nối nó với một hình ảnh mới mà chúng ta tạo ra.
Mặc dù vậy, nó được thừa nhận là một phần của cách nấu ăn truyền thống Italia. Vấn đề nằm ở cái cách mà bạn thuyết trình chứ không phải nội dung của nó. Người phụ nữ này không thật sự học cách cải thiện trí nhớ của mình.
Đây cũng là lỗi mà chúng ta thường gặp phải: chúng ta kết luận rằng trí nhớ của mình quá kém. Cái tên đó đi vào tai này rồi ra khỏi tai kia, tức là chúng ta chẳng tiếp thu được gì. Chúng ta đã bàn luận về những trường hợp ta phải xin lỗi người mà ta đã quên tên họ, và cảm giác thất bại khi đối mặt thực tế là họ vẫn nhớ tên ta.
Đó là xe Buick hay Mazda? Nó màu trắng hay màu bạc? Nó có cửa cuộn xuống phải không? Nếu nước được rót vào liên tục, nó sẽ bị tràn ra ngoài. Trong ngày tổng kết tuần, Cicero đứng trước mặt quân lính và bắt đầu chuyến du lịch ảo về nhà mình.
Chúng ta được dạy rằng chúng ta nên ngồi học trên một cái bàn trong phòng đóng kín cửa, như vậy chúng ta sẽ có được sự yên tĩnh để tập trung. Michelle đi nghe điện thoại. Sự thích thú làm cho hệ thống bộ nhớ xử lí thông tin dễ dàng hơn.
(“Điều gì xảy ra với chú chó? Nó muốn một khu vườn tràn ngập hoa, nơi có thể chơi đùa. Tấm lưới này chẳng có tác dụng gì, nhưng thật may mắn vì có một tấm chắn bằng chì (lead) ở ngay cạnh chúng ta… Lead = 51. Tại đất nước Roman hào nhoáng, Cicero giải thích về “Chiến dịch vệ sinh sạch sẽ cho ngựa”.
Anh ta cũng có thể hình dung ra một câu hỏi lớn có mục đích và liên kết nó với đồ vật mà anh ta đã kết nối với những người nô lệ. Từ King rỗng không, có nghĩa là không chữ cái nào tương ứng với nó! Vậy nó có nghĩa là gì? Với các quân bài King, ta chỉ cần xem xét chất của quân bài. Chauvin là một người lính trong quân đội của Napoleon.
Và anh ta nói những điều mà bạn xứng đáng được nghe với vẻ nhượng bộ: “Giỏi quá! Anh có trí nhớ thật tuyệt vời!”, “Đúng thế!” bạn tự nghĩ như vậy rồi bắt tay anh ta thật chặt – một cái bắt tay thật tự tin. Đó thật sự là một hình tam giác ngược. Sự cố gắng phát âm chính xác tên họ cũng là để tôn họ lên và thể hiện rằng chúng ta quan tâm đến họ.
Tại sao lại như vậy? Bởi vì sẽ thoải mái và hứng thú khi lắng nghe và được tham gia vào bài giảng trong một lớp học thú vị hơn là chỉ thụ động ngồi chờ thời gian trôi qua. Tuy nhiên, phần lớn các tên mà chúng ta phải nhớ lại quá nhàm, quá phổ biến (Smith, John, Jack, Cohen, Lee) hay khó hiểu. Hãy đọc nó, và sau đó, chúng ta sẽ tiếp tục.
Sau khi dọn sạch gạch đá vỡ, người dân đã rất khó khăn để nhận dạng các vị khách này vì cơ thể họ đã bị phá hủy quá khủng khiếp. Anh ta nhắc lại tên mình với nụ cười đầy ẩn ý: “Peter Larsson – Hãy coi tôi là một người bạn của anh (Pal). Chúng ta thường nói hiện tượng này bằng những cụm từ như: “sự sao lãng”, “sự đãng trí”, “không tập trung” và rất nhiều cụm từ khác, mà có thể tóm lại bằng cụm từ “không chú ý”.