Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Thôi, bác đừng đi xe ôm xuống đây. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Nhưng rồi ta nhìn thấy thị trường ảm đạm hiện tại của thơ văn.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác. Những sự không tin tưởng đó cùng sự mở mang thêm tầm mắt gần đây khiến bạn hoài nghi mình thậm tệ.
Con sông trước mặt thật xanh và êm. Như bình mình chẳng hạn. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Nhưng không phải là tất cả.
(Còn với đàn ông thì không thích rồi). Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác.
Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm. Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập.
Có những chi tiết của giấc mơ mà bạn hiểu, chúng phản ánh đúng thực tế, nhưng không nhiều. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Coi như không có chuyện gì xảy ra. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Lúc đó bác gọi: Xuống nhà nhanh con, bố mẹ con đến. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà.