Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Ngồi bên trái tôi là một người khá điềm tĩnh, ít reo hò. Q của lí trí không tự an ủi được.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Học mấy tiết? 3 tiết ạ.
Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.
Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Mồm tớ vốn đã bẩn lắm rồi.
Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Có lẽ là phim hình sự. Có lẽ mình nên im lặng.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Tôi có làm gì ám muội đâu. Thật lòng, tôi muốn khóc.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.