Quy tắc 3: Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích. Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động.
Một buổi trưa hè, chúng tôi đương đàm đạo tại nhà anh Đ. Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ. "Để học tiếng Anh, tôi tập địch sách tiếng Anh ra tiếng Việt cũng như trước kia để học bạch thoại, tôi dịch Hồ Thích.
Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên. Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút. Vậy thì tôi tin chắc bạn và tôi, chúng ta có thể diệt được ưu tư được, nếu chúng ta theo những chân lý cổ truyền mà tôi bàn tới trong cuốn này.
Dầu đến Tổng thống Hoa Kỳ cũng không thể bắt ông dậy để nghe điện thoại khi ông đã "nằm quay ra ngáy". Rồi chẳng để ông viện cớ công việc bận bịu, tôi khyên ông chỉ việc nằm nghỉ trên ghế ngựa tại văn phòng trong những cuộc hội nghị hằng ngày với những nhà dàn cảnh. Duyên do? Là tại ông ưu phiền.
Cốt ý để làm nhẹ bớt tình cảnh khẩn trương của họ đi. "Để học tiếng Anh, tôi tập địch sách tiếng Anh ra tiếng Việt cũng như trước kia để học bạch thoại, tôi dịch Hồ Thích. Nhưng có một khán giả tại đó nhận thấy chị có tài.
Khi một người mắc chứng bệnh u uất, muốn gì đều được như ý, thì còn trách móc gì ai nữa? Còn thù oán gì nữa mà mong tự tử để tự trả thù? Tôi nói với họ: "Nếu ông muốn đi coi hát hay muốn đi chơi, cứ đi. Tại sao lại cần thiết thế? Ông trả lời: "Chẳng khi nào thân phụ tôi lại rỗi thì giờ nghĩ đến những kẻ mà người không ưa".
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Bạn bè mờitôi lại nhà họ ăn lễ, nhưng nghĩ mình có mặt chỉ làm cho người khác buồn lây, nên tôi từ chối hết. Lập ngân sách thiệt đúng với những nhu cầu của bạn, như quần áo phải cắt khít với thân thể bạn vậy
Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã. Sáng hôm sau, ông phàn nàn đã thức trắng đêm. Kiếm cách nào bây giờ? Không có kinh nghiệm.
Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. Nhưng nào đã hết chuyện. Lẽ cố nhiên, tới nay, sáng nào tôi cũng vẫn kiểm điểm lại những cái mà tôi có và tôi sẽ chẳng bao giờ bỏ thói quen đó.
Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi. Bà Speer nói: "Hồi ấy tôi sung sướng nhất trong đời tôi. Khi ta tự tin, tiến theo con đường đẹp đẽ tự vạch ra và gắng sức sống theo đời sống đã phác hoạ trong đầu, thì ta có thể thành công một cách rất không ngờ".