Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Lải nhải cũng là chơi.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Như bình mình chẳng hạn. Thế giới trong óc thật hỗn tạp.
Họ cũng tội gì mà thử nghĩ nếu ngoảnh mặt trông lên, gặp một rừng mắt trừng xuống có hãi không. Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Đây là một thử thách nữa. Chẳng có cái gì đập. Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy.
Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi.
Đã bảo chả thích viết đâu. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.
Mất chứ không phải biến mất. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.
Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Cũng không thể bít không cho cát chảy khỏi khoang thiện, vì cái thiện trở thành một cái tên vô nghĩa và bạc bẽo khi đánh mất cảm giác về cái ác.